Tác giả:No Name
Tôi bắt đầu thấy khó xử à nha. Tiếp tục xem hay giải cứu con nhỏ đây? Xem thì công nhận cũng hứng thú ghê, nhưng trong lòng tôi cứ có chút gì bực bội. Dù sao con nhỏ này cũng có lúc tôi hơi thinh thích, giờ lại để thằng khỉ đột kia ăn có vẻ hơi uổng phí. Trong lúc tôi nghĩ ngợi, tay thằng cốt đột đã chuyển dần xuống khóa quần con nhỏ. Con nhỏ la: Anh không buông ra tôi hét lên đó!
Phần thiện lương trong tôi bắt đầu trỗi dậy, lấn át hẳn cái máu dê ở trong người. Nói thiện lương cũng hơi quá, chẳng qua tôi cũng thấy con nhỏ bị thằng kia ăn thiệt uổng hết sức. Dù sao nhìn nó cũng ngon lành, nhất là sau này nó còn tới 3 năm học cùng tôi nữa kia mà. Ngồi cạnh một con nhỏ xinh xinh có điều mất trinh, tôi cũng không có khoái lắm.
Tôi hắng giọng một tiếng thật to. Thằng cốt đột nhảy bắn người lên. Con nhỏ còn hốt hoảng hơn, vội vàng vơ cái áo chụp lên người, mắt mũi tòe loe toàn nước mắt. Tôi cười thầm một tiếng, chuồn lẹ xuống tầng dưới.
Hôm sau đi học, con nhỏ vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, có điều tôi nhìn thấy nó lại tỉnh không có nổi. Cứ thấy nó lại tưởng tượng ra cái cảnh áo nịt vú bung ra, cái đầu ti hồng nhỏ xíu. Đôi khi tặc lưỡi tự trách: sao không để coi nốt cái phần dưới của nó rồi hãy hắng giọng đi, thiệt ngu hết sức. Có điều nếu làm vậy, sau này tôi sẽ tự trách mình nhiều hơn nữa.
Con nhỏ với thằng cốt đột bỏ nhau. Tôi đoán vậy vì mấy bữa nay thằng cốt đột tí toáy ở ngoài suốt mà con nhỏ cứ làm thinh, gọi thế nào cũng không chịu ra. Cũng phải thôi, đã xấu còn làm bộ đầu gấu, gái nào chịu nổi?
Một bữa như thường lệ, tôi nhắm mắt lim dim nằm gục đầu trên bàn ngủ. Chuông giải lao tôi cũng mặc kệ, đối với tôi đến trường học ngày nào chả là giải lao? Bỗng nghe ồn ào hơn thường lệ, tụi này thiệt không có chút ý tứ nào, giờ ra chơi mà cũng làm ồn vậy là sao? Nghe thấy tiếng thằng cốt đột to nhất, oang oang vọng vào tai tôi:
– Em có ra không? Không ra tao vào lôi ra đó!
Vụ này mới à nha. Anh em thì là anh em, mày tao thì là mày tao chứ sao lẫn lộn vậy trời. Tôi ngước cặp mắt ngái ngủ dậy, thấy thằng khỉ đột mắt mũi đỏ gay, đang đứng ngoài cửa sổ. Con nhỏ gục đầu xuống bàn thút thít, nhưng nhất định không có chịu ra. Thằng cốt đột càng gầm gừ tợn:
– Mày dám tránh mặt tao à? Mày tin tao cho mày biết tay không?
Vụ này cũng mới à nha. Hồi nào tới giờ biết thằng này hung hãn côn đồ ra trò, không dè nó còn có chiêu độc đe dọa phụ nữ mới ghê. Quên chưa nói thêm, tôi cũng thuộc dạng “anh lớn” trong lớp nhờ trốn học, cúp cua và đặc biệt là đám “anh xã hội” rất ngầu. Đám này là đàn em của một ông anh họ tôi – dân Hải Phòng chính hiệu – chuyên làm ăn lậu và cho vay nặng lãi. Ông anh kêu ông già tôi bằng chú, tới nhà chơi một dạ hai vâng nhưng ra đường nói có kẻ nghe, đe có kẻ sợ. Hồi tôi còn nhỏ, ổng cưng lắm và cưng đúng theo kiểu dân Bắc – nghĩa là bênh vực em út bằng mọi giá. Hồi ổng mới vào Nam, ông già cưu mang đùm bọc hết nước nên sau này, ổng vừa kính vừa nể ông già. Có đợt đi xiết nợ nhà người quen của ông già, ổng cho đàn em đánh người ta quá trời luôn. Ông già nổi cơn lôi đình, phi xe tới tận nơi tát ổng ngay giữa đám đàn em. Ổng im re, trước sau chỉ có mỗi một câu: Cháu có biết đâu. Ông già phi xe về, đám người đứng xem còn xì xầm bàn tán: Ông này chắc giang hồ tiền bối cỡ Năm Cam?
Tôi một phần cũng ỷ vào đám đàn em dữ dằn của ổng, phần vì cũng to con và ít ngại va chạm, nên đi học ở đâu cũng không có ai muốn động chạm. Có điều bản tính tôi cũng lành, từ hồi vô cấp 3 tới giờ không có ai đụng chạm tới mình, tôi cũng hiền khô, nằm ngủ tối ngày. Nhưng cái vụ này xem chừng không được rồi, dù sao đây cũng là lớp của tôi, lãnh địa của tôi chứ bộ?
Tôi vươn vai một cái, châm điếu thuốc nhả một hơi cho ra dáng đàn anh:
– Ê thằng kia, tao đang ngủ mà mày la hét gì vậy?
Thằng cốt đột có vẻ hơi sững lại, rồi hằn học:
– Đéo phải chuyện của mày, xê ra chỗ khác coi!
Tôi nóng mắt à nha. Tôi hỏi chuyện đàng hoàng mà nó văng tục, vậy không được rồi. Tôi xắn tay áo lên chút cho ra dáng con nhà võ, khệnh khạng bước ra ngoài cửa. Đám học sinh bu lại bên ngoài coi như kiểu fan đứng chờ thần tượng. Tôi lấy tay nắm lấy cổ áo nó, gằn giọng:
– Mày nói chuyện với tao kiểu gì vậy?
Chợt thằng cốt đột gạt phắt tay tôi ra, tay kia thoi một cú trời giáng vào trúng đèn pha của tôi. Báo hại cái tay kia đang làm dáng với điếu thuốc, hơn nữa ngái ngủ có muốn tránh cũng đâu có kịp. Chỉ nghe binh một tiếng, hoa lá chim muông bay vòng vòng. Thằng cốt đột có cái tay mạnh thiệt, mặt mũi tôi hoa hết cả lên, nhưng máu điên cũng chảy rần rần. Vừa gầm lên một tiếng tính chụp lại nó thì thấy sau lưng có cái gì mềm oặt đâm vô. Con nhỏ nhào ra từ lúc nào, ôm chặt cứng lấy tôi, miệng la:
– Đừng có đánh nhau nữa!
Đám bảo vệ cũng chạy lên rần rần. Thằng cốt đột bị bảo vệ túm ngay lại, đưa xuống phòng giáo vụ. Tôi cũng bị giáo viên chủ nhiệm kêu xuống, viết bản tường trình. Máu nóng trong người chảy rần rật, tôi xuống tới nơi nhìn thấy thằng cốt đột chỉ muốn cầm cái ấm nước táng một cái thật mạnh vô đầu nó. May kiềm chế được, không coi chừng lại bị táng thêm một cú nữa không chừng.
Sau cái vụ đánh lộn, tôi có hơi mất điểm chút xíu do bị nó táng tím bầm cả đèn pha, bù lại hình tượng của tôi trong mắt đám cá sấu lại tăng lên thêm vài bậc. Dù sao cũng là ra tay nghĩa hiệp bảo vệ con gái của lớp chứ bộ. Thằng cốt đột thì không chỉ mất điểm, nó mất nguyên mấy cái răng và miếng da đầu – Chuyện này không liên quan tới tui nha. Nó ở ác thì trời phạt đó mà.
Con nhỏ Phương Linh dạo này thái độ cũng thay đổi thấy sợ. Ba hồi trước nó cũng chỉ nói chuyện nhát gừng, hỏi gì đáp nấy, ai dè giờ mỗi lần thấy tôi tới lớp nó mừng như thấy má đi chợ về vậy. Dăm lúc hỏi han, rồi chép bài hộ mỗi khi tôi ngủ, đôi khi rảnh lên nó còn làm hộ luôn bài kiểm tra cho tôi mỗi khi tôi trốn học. Ai dè, cái vụ tưởng chừng như chả có tí quan trọng nào lại là khởi nguồn của một việc cực kì trọng đại: tôi bị mất trinh
Bữa đó kiểm tra Toán học kì. Tôi trước giờ nào có để ý học kì với chả 45 phút mẹ gì, đến lớp đối với tôi là quá trình đi ngủ và tập vẽ. Bữa kiểm tra học kì, xui xẻo làm sao đúng lúc tôi nổi hứng cúp cua oánh bi da. Con nhỏ Phương Linh học Toán khá nên làm xong bài còn thừa thời gian nhiều, rảnh rang làm luôn cho tôi một bản y chang. Việc đó cũng thường thôi, tuy nhiên cái quan trọng là bài kiểm tra đó của tôi được những 9 điểm lận. Vụ này gây tiếng vang chẳng khác gì thằng què chạy 100m được huy chương vàng Olympic: học sinh cá biệt đạt điểm cao nhất lớp!
Cô giáo chủ nhiệm tôi chắc chắn không phải là một người mơ mộng – bả hầu như không tin vào phép màu hay chuyện cổ tích chi chi hết. Sau một hồi gọi tôi lên cật vấn chả ra chút thông tin nào, bả nhún vai:
– Thôi được, em đã cứng đầu như vậy thì tôi cũng chịu. Có điều không phải là tôi không có cách đâu!
Cách của bả thật ra vô cùng đơn giản: so nét chữ. Chỉ hôm sau, cả tôi lẫn con nhỏ Phương Linh được vinh dự xuống phòng hiệu trưởng uống trà. Tôi thì tỉnh bơ như không, mấy lúc thấy chén trà gần cạn tôi còn thản nhiên rót nước uống tiếp, nhưng con nhỏ Phương Linh thì không có cái bản lĩnh như vậy. Mặt nó cúi gằm, mắt đỏ hoe, vai run cả lên. Tới khi nghe bà giáo viên gằn giọng kêu ngày mai bố mẹ phải tới tận nơi nói chuyện, nếu không thì nghỉ học luôn, nó mới khóc òa lên một tiếng. Con nhỏ nhát dữ dội.
Tôi thì chả lo lắm. Ba mẹ tôi gặp cô giáo chủ nhiệm nhiều tới mức có khi kết thành đôi bạn thân được không chừng. Có điều con nhỏ thì sợ muốn ngất xỉu luôn. Trên đường từ phòng hiệu trưởng về, nó thút thít không ngừng khiến tôi cũng phát rầu.
– Khóc lóc hoài vậy, kêu ba má tới gặp cô giáo đâu có chết ai đâu mà lo dữ vậy!
Nó mím môi chẳng nói chẳng rằng với tôi câu nào. Tới lớp cũng vậy, xem chừng có vẻ bực bội với tôi vì cái vụ lãng xẹt tôi gây ra cho nó. Tôi cũng hơi hối hận thiệt. Dù sao, tôi cũng là nguyên nhân của mọi chuyện này mà. Tan học, tôi kêu nó ra một góc, nói nhỏ nhỏ:
– Thôi mà, xin lỗi Linh nha. Mình cũng đâu có biết chuyện nó lại xảy ra vầy. Phải chi bà ấy phạt một mình Long là được. Long kêu cả ba lẫn má tới, vậy là có 2 phụ huynh tới rồi.
Con nhỏ đang bực bội mà cũng phải cười một cái. Mặt nó lúc cười khá xinh nha, xinh như lúc nó nằm la trời ở cái phòng học hôm nào vậy.
– Cũng không phải lỗi của Long. Linh cũng không sợ, nhưng ba má Linh không có tới được.
Tôi chưng hửng:
– Ủa sao mà không tới được?
Nó cúi đầu:
– Ba Linh đi lao động bên nước ngoài, mẹ Linh cũng không có ở nhà. Linh ở với bà mà bà của Linh già lắm rồi, bà đi sao được.
– Ủa vậy hồi nào tới giờ, đi họp phụ huynh thì ai đi cho Linh?
– Bà Linh hay mượn cô hàng xóm đi dùm, có gì về cổ nói lại cho bà cũng được mà.
Tôi khịt mũi một cái:
– Vậy kêu bả đi tiếp dùm, cũng đâu có sao đâu.
Mặt con nhỏ xịu xuống:
– Không được, bị phạt như vầy hàng xóm biết được thì mắc cỡ lắm!
Tôi thở dài một cái, kêu:
– Thôi được, để Long lo cái vụ này cho.
Tôi học hành không ra đâu vào đâu chứ ba cái vụ này thì tôi rành một cây. Phóng xe ra chợ, thuê một ông xe ôm nhìn tướng đàng hoàng chút, đưa ổng mấy chục ngàn rồi nói khéo với ổng là xong chuyện. Hôm tới gặp phụ huynh, ổng còn hăng hái phát biểu tới sùi cả bọt mép nữa mới ghê. Vậy là chuyện khó khăn kể như xong, tuy nhiên còn một vấn đề nan giải khác nữa: tụi tôi sẽ bị đình chỉ học 1 tuần.
Đối với tôi thì đây là chuyện nằm mơ còn không thấy: tự dưng được nghỉ tới 7 ngày, khác chi một năm có tới 2 lần Tết. Con nhỏ Linh thì không vậy. Mặt nó méo xẹo như vừa mất của vậy:
– Trời đất ơi, nghỉ 1 tuần vậy Linh biết làm gì? Về nhà không được, bạn bè cũng đi học hết trơn, làm sao giờ?
Tôi lại khịt mũi một cái:
– Đi chơi điện tử, đi đá bi da, đi lượn đường, nhiều thứ mà. Không đi học có cái vui của không đi học chứ bộ.
Mặt con nhỏ càng xịu hơn:
– Long đi mà chơi ba cái trò đó.
Tôi cái tính thiện lương tới chết cũng bỏ không có nổi. Thôi giúp con nhỏ thì giúp cho trót, tôi đành hứa với con nhỏ sẽ kiếm trò gì chơi cùng nó cho qua 1 tuần này vậy.
Ngày đầu tiên, tôi mặc cái áo phông đen chạy xe vè vè qua nhà con nhỏ. Nhà nhỏ xíu, nằm trong con hẻm chỉ cách trường chừng cây số. Nghe lời con nhỏ dặn đợi nó phía xa nhà, tôi dong xe vào quán cafe dọc đường, tranh thủ làm điếu thuốc.
Đúng 12 h kém, con nhỏ đi từ trong cái hẻm ra. Quần Jean, áo trắng đồng phục, tay còn xách thêm cái cặp. Con nhỏ vừa đi vừa ngoái cổ nhìn ra đằng sau, đúng cái dáng có tật giật mình. Tôi hù một tiếng:
– Lên xe!
Con nhỏ giật mình một cái, rồi nhe răng cười. Đàn bà con gái dễ nể thiệt, ba lúc khóc thút thít rồi ba lúc lại cười re. Đợi nó lên xe, tôi nổ máy rồi hỏi:
– Đi đâu đây chị Hai?
Con nhỏ đấm nhẹ vào lưng tôi một cái:
– Long muốn đi đâu thì đi!
Home | Đang Xem: 1 |